Kính bạch Sư Phụ,
Một chúng sanh trong thế giới văn minh với cơm ăn áo mặc đủ đầy, với biết bao nhiêu tiện nghi vật chất vây quanh, sống cuộc đời dư thừa, không thiếu trước hụt sau, sẽ phản ứng như thế nào trước lời đề nghị TU TẬP?
Trước khi trả lời câu hỏi của con, Thầy chân thành nói rằng: vai trò của một Thiện Tri Thức đòi hỏi khá nhiều sự tế nhị cũng như sự nhẫn nại. Muốn giúp cho một chúng sanh “bừng sáng” không phải là điều dễ dàng, nhất là khi chúng sanh đó đang ăn ngon mặc đẹp, đang tận hưởng những xa hoa vật chất.
Ngay cả một chúng sanh đang ở trong cảnh bần hàn, đói lạnh, phải chạy kiếm từng chén cơm một, kiếm từng manh áo che thân, cũng vẫn không tha thiết đến việc làm thế nào để cải thiện một đời sống tốt đẹp hơn. Họ chỉ nhanh chân đi tìm cơm khi bao tử họ quặn thắt đòi thức ăn. Họ chạy kiếm áo mặc khi họ cảm thấy chiếc áo cũ đã không còn lành lặn để che thân của họ nữa. Một khi họ đã có đủ cơm ăn ngày 2 bữa, quần áo đủ để che thân thì họ sẽ không còn bận bịu với việc kiếm cơm, kiếm áo nữa.

Cõi Ta Bà mừng Xuân
Người tăng thêm tuổi Thọ
Hy vọng thật tràn đầy
Tương lai luôn ngời sáng.
Chúc nhau trọn niềm vui
Tiếng cười vang Hạnh Phúc
Thắng lợi thật dễ dàng
Thành Công luôn mỹ mãn.
Cầu mong nỗi bất hạnh
Chậm bước đến bên mình
Khổ đau bớt ngập tràn
Đắng cay chùn bước lại.
Vui buồn không đáng kể
Được mất chẳng âu lo
Tất cả đúng Nghiệp duyên
An bài theo phận số.
Hạnh Phúc hay Đau Khổ
Cũng chính ở nơi ta
Lòng chân thành Sám Hối
Khổ Đau đều tan biến.
Tâm rực sáng hào quang
Ý khởi lòng Cao Thượng
Tánh giùi mài trau chuốt
An Nhiên ta cất bước.

Kính bạch Sư Phụ,
Một người đang bị hôn mê, nếu họ lìa trần trong hôn mê, thần thức của họ có bị vướng mắc hay không?
Theo con, như thế nào là vướng mắc?
Dạ, một người khi ra đi vĩnh viễn mà tâm tư họ vẫn còn đeo đẳng một cái gì, hoặc là một tình cảm, hay tiếc nuối một tài sản, một vật gì đó, hoặc họ ân hận vì chưa hoàn tất một công trình nào đó v.v…
Thông thường những vướng mắc này tụ vào đâu?

Một người tu tập chân chính và đúng mức sẽ lần lần nhận chân ra được sự khác biệt của Tâm Thức của mình. Đây là một sự khác biệt có chiều hướng tốt, và sự khác biệt đó chính là cái kết quả của sự chuyển thể của cái Tánh và cái Ý.
Một sự dốc tâm sửa đổi, trau giồi, giùi mài tất cả những thói tật xấu xa, những cái Tánh không mấy tốt đẹp (đã luôn là nguyên nhân gây tạo biết bao nhiêu nghiệp chướng, biết bao nhiêu phiền não), sẽ giúp cho hành giả lần lần triệt tiêu hoàn toàn những tánh xấu của mình. Tất cả những cái tánh thuần tốt dưới dạng thức của “ĐỨC TÁNH” đều lộ rõ ràng cái tính chất Từ Bi và đồng thời hòa nhập vào Tâm, giúp cho Tâm rực sáng.
Trong quá trình tu tập, sự tư duy sâu sắc càng lúc càng lên cao song song với sự thăng tiến của việc tu tập, mà sự tư duy là phản ảnh của cái Ý; tự bản chất của Ý đã dính chặt vào Tâm, một khi Ý hoán chuyển được những tư tưởng từ thấp hèn trở nên cao thượng, từ phàm phu vượt lên bậc Thánh, cái Ý sẽ tự động hòa nhập vào Tâm và hoàn toàn biến mất.
Ngày xưa, bộ 03 Tâm - Ý - Tánh tha hồ vùng vẫy, gây tạo biết bao nhiêu phiền não, biết bao nhiên oan trái. Càng tu tập, càng trau giồi, càng bào mòn, đánh bóng, Tánh và Ý bỗng chốc biến mất, hòa nhập vào cái Tâm để cuối cùng chỉ còn lại duy nhất một chữ Tâm mà thôi, một chữ Tâm rực rỡ, một chữ Tâm rợp ánh hào quang.

Kính bạch Sư Phụ,
Từ xưa đến nay có biết bao nhiêu tu sĩ dốc tâm tu tập, không phải một đời một kiếp mà lên xuống cõi Ta Bà nhiều đời nhiều kiếp. Cứ nhìn sự chuyên cần tu tập cũng như việc thiền định hay thâm nhập kinh điển của họ là đủ nói lên việc này rồi.
Người Đời cũng đã từng chứng kiến nhiều trường hợp đặc biệt của các tăng sĩ, nhập Đạo không bao lâu nhưng sự tiến bộ trên đường Đạo quả là vượt bực.
Các vị này xuất gia từ khi còn quá trẻ, nếu không phải là do đã từng gieo quá nhiều chủng tử Phật trong kiếp quá khứ, thì ngày giờ này, các vị đó khó lòng thực hiện được hoài bảo của mình ở lứa tuổi thiếu niên.
Tuy nhiên, họ không thể hiện được sự CHỨNG ĐẮC qua phong cách của họ, qua sự dắt dìu chỉ dạy cho Phật Tử và nhất là qua vai trò Thiện Tri Thức.
Sư phụ đã từng đề cập đến việc “Tu nhất kiếp, Ngộ nhất thời”, có nghĩa là: Tu tập và chứng đắc chỉ trong cùng một kiếp!!
Như vậy, những cái gương tu tập của nhiều người đi trước đã thiếu sót những điểm then chốt gì để có thể đưa đến sự thành công đúng mức?
Con ơi, thiếu cái chìa khóa!
