Kính bạch Sư Phụ,
Sư Phụ thường hay căn dặn: trì Chú hay niệm Phật lúc nào cũng phải đi kèm với quán tưởng.
Kính xin Sư Phụ từ bi giải thích rõ ràng để cho người sơ cơ mới bước chân vào đường tu tập hiểu rõ thế nào là quán tưởng? Và cách thức quán tưởng ra làm sao?
Đối với một người mới bước chân vào việc tu tập, từ ngữ “Quán Tưởng” có vẻ mù mờ, khó hiểu. Thầy đơn cử thí dụ sau đây để cho dễ hiểu hơn:
Người A có một người thân rất là thương mến. Người A muốn người thân này luôn luôn ở cạnh bên mình.
Tuy nhiên, vì hoàn cảnh, người thân đó không thể hiện diện bằng xương bằng thịt được, người A chỉ có thể thỏa lòng mong ước của mình qua hình ảnh mà thôi.
Người A sẽ đặt tấm hình của người thân trước mặt mình, cứ mỗi 5 phút, 10 phút người A lại nhìn vào hình một cách chăm chú, thu trọn hình ảnh của người thân vào trong tâm mình.
Lần lần, sau nhiều ngày, hình ảnh của người thân đã chiếm trọn tâm tưởng của người A, dù nhắm mắt lại hay mở mắt ra, hình ảnh của người thân vẫn hiện rõ ràng ở trước mặt.
Cũng trong cùng một ý niệm đó, thầy áp dụng vào việc TRÌ CHÚ và việc NIỆM PHẬT.

Kính bạch Sư Phụ,
Sư Phụ đã từng bảo rằng: người tu tập chân chính không lấy Đạo Lực làm đầu mà phải lấy Tứ Vô Lượng Tâm làm Gốc. Từ Tứ Vô Lượng Tâm mới tiến đến được việc đào luyện để cho Đạo Lực có được kết quả tốt đẹp. Có Đạo Lực mà thiếu Tâm Từ Bi, Đạo Lực đó không dùng được trong việc cứu vớt chúng sanh. Thế thì làm sao để một chúng sanh có thể đào luyện được Tâm Từ – Bi – Hỷ – Xả?
Tứ Vô Lượng Tâm: TỪ – BI – HỶ – XẢ chính là 4 tính chất độc đáo của cái Tâm.
Một chúng sanh muốn có được một cuộc sống An Nhiên, nhiều Tự Tại, muốn cho cuộc đời mình được Thăng Hoa, thoát khỏi những phiền não chất chồng làm dày thêm màng vô minh, cần phải chú mục vào việc đào luyện Tâm Từ Bi Hỷ Xả.
Đào luyện như thế nào để mang đến một kết quả tốt đẹp?

Niệm Phật thì ai cũng biết cả, thậm chí một đứa trẻ mới biết nói, nếu được người hướng dẫn, chỉ bảo, đứa bé vẫn có thể niệm Phật rất lưu loát.
Đa số chúng sanh đều cho rằng: việc niệm Phật đâu có gì khó, chỉ cần gọi tên của Đức A Di Đà Phật một ngày vài chục lần hay trăm lần hoặc ngàn lần, tùy theo thời giờ rảnh rỗi của mỗi chúng sanh, Đức Phật sẽ hiện diện và sẽ rước chúng sanh đó về Cực Lạc ở phút lâm chung.
Vấn đề thật ra không giản dị như vậy đâu! Niệm Phật đi liền với Sám Hối, nối kết chặt chẽ với việc Trì Chú. Niệm Phật ở vào giai đoạn thứ 3 của nghi thức Sám Hối bao gồm: Sám Hối – Trì Chú – Niệm Phật.
Tại sao phải Niệm Phật?

Trì Chú là hành động lập đi lập đi lập lại rất nhiều lần, từ vài mươi lần cho đến cả trăm lần một câu thần Chú.
Câu thần chú xuất phát từ đâu? Mang lại lợi ích gì khi được trì một cách liên tục?

Đạo Hiếu là một đề tài mà Người Đời đã tốn rất nhiều văn chương, chữ nghĩa, bút mực để diễn tả, để ca ngợi, để nói về.
Tại sao người ta thường hay đồng hóa Đạo Hiếu với Ngài Mục Kiền Liên?
Ngài Mục Kiền Liên đã vì tình thương yêu sâu đậm đối với Mẹ của mình đang chịu cảnh trầm luân, đọa đày nơi địa ngục, tha thiết khẩn cầu Đức Thế Tôn giúp cho mình làm tròn chữ Hiếu. Tấm lòng Hiếu Thảo của Ngài Mục Kiền Liên đã cảm động được Đức Thế Tôn, cho nên Ngài đã hết lời chỉ bảo, dẫn dắt cách thức để cảm hóa mẹ hiền, phá tan cửa ngục, cứu mẹ thoát cảnh đọa đày.
Đức Thế Tôn cũng nhân cơ hội đó mà nói Kinh Phụ Mẫu Báo Trọng Ân. Lời Kinh thật muôn vàn cảm động, khuyên tất cả chúng sanh đừng bao giờ phụ bỏ ơn sanh thành dưỡng dục của mẹ cha. Đó là những Người đã chia sẻ máu thịt để tạo nên hình hài của mình, đã vì mình mà chịu trăm cay nghìn đắng, và đã đem hết sức lực, tâm lực để nuôi dưỡng mình nên vóc, nên hình.
Đạo Hiếu vô cùng quan trọng! Là một chúng sanh trên Cõi Đời, không ai có thể thoát được Đạo Hiếu cả.
Không ai có thể tự tạo cho mình một hình hài hiện hữu trên thế gian mà không qua sự chia sẻ máu thịt với Đấng Sanh Thành của mình.
Có ai mà không do Mẹ Cha sanh ra?
Dù cho khoa học kỹ thuật hiện đại có tân tiến vượt bực, đã tạo ra những đứa bé không cần đến sự ấp ủ, chở che của bụng mẹ, đứa bé cũng vẫn phải cần đến tinh cha huyết mẹ kết lại thành thai noãn mà tượng hình. Hay cho dù đó là một kẻ mồ côi, sống nương tựa vào tình thương của ai đó, cũng vẫn không thể chối từ Đạo Hiếu với người đã dưỡng nuôi mình. Sanh Dưỡng Đạo Đồng! Dù chỉ có công nuôi dưỡng, dạy dỗ, công đó cũng vẫn được sánh bằng núi Thái. Đạo Hiếu đến với tất cả mọi người, một con người đúng nghĩa trong Phép Đối và Đãi của con cái với bậc sanh thành.
Một điều quan trọng cần phải luôn ghi nhớ là: Nghiệp Lực ảnh hưởng rất lớn lao đến Đạo Hiếu.
